Ngày như chiếc nến
Mỗi khắc dần vơi
Đời người thạch nhũ
Lớn theo tháng ngày
Mòn đi nơi chảy
Tích lại nơi về
Tưởng là hữu hạn
Càng vơi lại đầy...
Người
măng măng trẻ
Ở
kiếp sau rồi
Mắt
nhìn thơ bé
Soi
vào thấy đau
Em
là kiếp sau
Còn
tôi kiếp trước
Lỡ
rồi... không được
Vô
tình chi đâu!
Trái
táo nhiệm màu
Ta
không cùng nếm
Luân
hồi lệch nhịp
Nương
vào chiêm bao...
(H.N)