Xin về quê tạ tội với luống cày
Cả đời mẹ sống cùng rơm rạ
Lớn rồi, con thấm nỗi chua cay.
Đồng ruộng quê mình giờ trơ rạ
Lão dế ăn mày chống gậy đi
Cõng thời gian chốn về mấy ngả
Lửa nghiêng đồng vẫn đổ xuống quê
Con sông ngược xuôi cùng phố thị
Đụng lầu cao mỗi lúc trông lên
Mảnh trăng đẹp cũng thôi mộng mị
Nằm chơ vơ giữa lạ lẫm phố phường
Nếu lỡ một ngày con thi rớt
Xin về quê tạ tội với luống cày
Khói đốt đồng bay mờ khóe mắt
Con lạy giời mẹ chớ thành mây.
ST.